"Cách gì?"
"Gả cho tôi, làm vương hậu của tôi!"
"…" Hứa Hi Ngôn im lặng, trong lòng cười lạnh, Mặc Ngự Thiên biết cách thừa nước đục thả câu thật đấy?
Đúng thật là hắn đang thừa nước đục thả câu, hơn nữa lại nói với vẻ rất chính nghĩa: "Chỉ cần em là vương hậu của tôi, trăm núi nghìn đảo và toàn bộ vùng biển này sẽ là của em, con dân ở đây cũng là con dân của em, em muốn đến bất kỳ nơi nào cũng không có ai ngăn cản em. Với danh nghĩa là vợ của tôi, em có thể tự do ra vào tòa lâu đài cổ này. Em hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu kéo dài thêm một ngày thì mẹ của em sẽ ở bên trong căn hầm đó chịu giày vò nhiều thêm một ngày. Em nhẫn tâm để cho bà tiếp tục phải chịu khổ hay sao?"
"…"
Không thể không nói, những lời Mặc Ngự Thiên nói rất chính xác, hắn am hiểu cách đàm phán, đồng thời cũng nắm được chính xác điểm yếu của Hứa Hi Ngôn.