Hứa Hi Ngôn không muốn đi khỏi đó, cô còn muốn nhìn mẹ thêm một lát nữa nhưng Mặc Ngự Thiên lại kéo cô đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Mặc Tà xoay người đưa lưng về phía giường thủy tinh. Nhìn tấm rèm cửa sổ thật dày kia, lão im lặng trong chốc lát rồi dùng sức kéo mạnh tấm rèm ra.
"Xoạt!"
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào, Mặc Tà dùng tay che mắt lại theo bản năng.
Ánh nắng chiều rọi lên giường thủy tinh, vương lên gò má của Cảnh Như Nguyệt. Dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ trên gương mặt bà.
Thời gian đối với bà dường như trôi qua rất chậm, chính giường thủy tinh đã làm chậm quá trình lão hóa của bà, làm cho bà biến thành mỹ nhân đang ngủ đông.
Bà vẫn yên tĩnh nằm bên trong lâu đài cổ, đã nằm rất nhiều năm, giống như đang chìm đắm trong một giấc mơ rất dài, không hề tỉnh lại.
Không có âm thanh kích thích, không có sự biến đổi không ngừng của ánh sáng, thế giới của bà chỉ có một màu sắc.