Từ ngày mất đi những người thân yêu nhất, Hoắc Vân Thâm mấy đêm liền đều không thể chợp mắt, cứ nửa đêm là tỉnh giấc, nằm mơ thấy người thân nằm trên vũng máu.
Cảnh tượng đó quá kinh khủng, cứ khắc sâu trong đầu anh
Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong lòng của Hoắc Vân Thâm đều rất đau khổ, không kiềm chế được mà sinh ra ý muốn hủy diệt tất cả.
Mỗi ngày Hoắc Vân Thâm đều bị giày vò trong đau khổ và luôn nhớ tới vợ của mình, Cảnh Hi.
Nhìn bức ảnh của Cảnh Hi, anh cảm thấy mình sắp bị điên rồi.
Nửa đêm, Anh Bảo mơ màng tỉnh giấc, thấy cha đang ngồi ở đó, cầm khung ảnh của mẹ mà khóc.
"Papi, sao papi lại khóc?"
Nhóc con bò dậy, đưa tay lau nước mắt cho anh, đồng thời an ủi: "Đàn ông không được khóc."
Hoắc Vân Thâm ôm con gái vào lòng, hôn lên mặt cô bé: "Ba không có khóc, chỉ là bụi bay vào mắt ba thôi."
"Bảo Bảo thổi cho ba."
Nhóc con ngẩng đầu lên, thổi nhẹ vào mắt của Hoắc Vân Thâm.