Nước L, ngoài bình minh và hoàng hôn ra thì dường như hoàn toàn mất đi sự kết nối với thế giới bên ngoài.
Trên đảo trung tâm này đầy rẫy tai mắt của Mặc Ngự Thiên, giám sát cực kỳ nghiêm ngặt.
Hứa Hi Ngôn muốn trốn thoát khỏi nơi này thì trừ khi cô biến thành làn khói bay đi, còn không thì biến thành một con cá bơi đi.
Nếu không thì không dễ gì có thể thoát khỏi bàn tay của Mặc Ngự Thiên
Nhưng Hứa Hi Ngôn chưa từng bỏ cuộc, mỗi ngày cô đều tìm cách rời khỏi hòn đảo này.
Cô rất nhớ nhà, nhớ Hoắc Vân Thâm, nhớ con gái, nhớ mọi thứ ở Bái Kinh.
Cô rất muốn biết bây giờ họ sống có tốt không?
Anh Bảo không thấy mẹ thì có khóc không?
...
Cả Bái Kinh đều bị bao phủ trong hơi thở bi thương.
Trong lúc mấy người chị giúp đỡ thu xếp di vật của các trưởng bối nhà họ Hoắc, Hoắc Tam Nghiên tìm thấy một chiếc hộp bằng gỗ đàn màu tím được giấu trong phòng của ba mẹ.
Mở ra xem, bên trong toàn là đồ vật liên quan đến Hoắc Vân Thâm.