Sau khi lên khoang hạng nhất trên máy bay, tâm trạng Hoắc Tam Nghiên rất tốt, bởi vì cuối cùng cô cũng bỏ rơi được tên đáng ghét kia.
Đáng tiếc, cô ấy vui mừng không được ba phút đã thấy có một người đàn ông đeo kính đen, cầm theo hành lý vội vàng chạy tới, ngồi vào chỗ trống bên cạnh mình.
"Tiểu Nghiên Nghiên không ngoan, về nước cũng không gọi anh."
Sau khi Diệp Tầm cất xong hành lý thì liếc nhìn cô, cất lời oán trách.
Hoắc Tam Nghiên thấy Diệp Tầm thì chẳng khác nào nhìn thấy quỷ, kinh ngạc lùi lại: "Sao anh lại tới đây chứ?"
"Bảo vệ em là trách nhiệm của anh, em đi đâu anh đương nhiên cũng phải tới đó rồi."
Diệp Tầm nói rất đương nhiên.
"A a a a a a a a a a..."
Hoắc Tam Nghiên kinh ngạc kêu lên thành tiếng và ôm lấy đầu mình, rúc xuống dưới ghế.
Làm ơn đi, đừng như âm hồn không tan như thế có được không hả!
Thấy cô gặp mình giống như nhìn thấy ma quỷ, trái tim Diệp Tầm bị tổn thương.