Hoắc Vân Thâm vui mừng khôn xiết, anh ôm chặt vợ vào lòng, ánh mắt ửng hồng vì kích động.
"Chẳng phải anh nói tạm thời không muốn có con sao?"
Hứa Hi Ngôn đặt cằm lên đầu vai anh, cười hỏi.
"Anh muốn, anh nằm mơ cũng muốn. Nhưng anh chỉ sợ em mang thai vất vả, sợ em sinh con sẽ chịu đau. Anh không muốn em gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào cả, em có hiểu không, vợ?"
"Em biết, cho nên em mới muốn sinh con cho anh đó! Đây chính là chuyện mà em muốn làm nhất trong tương lai! Em muốn cùng anh đón chào đứa bé ra đời, cùng nhau nuôi nó lớn lên, sẽ không để cho người cha là anh phải vắng mặt trong giai đoạn đó nữa."
Hoắc Vân Thâm nói ra sự lo âu của mình. Anh cũng không phải là người đàn ông ích kỷ, nếu như vợ không muốn, hoặc là chuyện quá nguy hiểm, anh đều không miễn cưỡng đối phương đi làm.
Dù cho đời này bọn họ đã có một cô con gái là Anh Bảo, anh cũng không cảm thấy có gì phải tiếc nuối nữa.
Thật ra thì anh chỉ cần có Hứa Hi Ngôn là đủ rồi.