Hoắc Tam Nghiên cơm nước no nê, xoa xoa bụng ợ một cái, sau đó hỏi một cách tượng trưng: "Để chị rửa bát giúp em nhé?"
"Không cần."
Hoắc Vân Thâm chỉ hi vọng chị mình có thể về nhanh chút thôi.
"Chao ôi, em trai của chị vẫn biết thương chị mà. Em biết chị mệt mỏi cả ngày nên không muốn để chị làm gì hết. Vậy cũng được, chịđi nghỉ một lát."
Hoắc Tam Nghiên ra phòng khách, thoải mái nằm dài ra ghế sofa. Cô cầm điều khiển mở ti vi, tự nhiên hơn cảở nhà của mình nữa.
"Ăn cũng ăn rồi uống cũng uống rồi, chị cũng nên vềđi chứ?"
Hoắc Vân Thâm đẩy xe lăn tới, nói lời đuổi khách.
"Thời gian còn sớm mà? Chị về cũng chán mà."
Hoắc Tam Nghiên nhớ ra dưới bàn trà có một máy chơi game, bèn bật người đứng dậy, nói: "Hay là hai chị em mình chơi "Liên Minh Vương Giả" thâu đêm luôn đi!"
Ôi... Thần linh ơi, xin chị tha cho em đi...
Nghe chị mình nói muốn chơi game thâu đêm, Hoắc Vân Thâm suýt thì quỳ rạp xuống.