Ánh Trăng Nhỏ, rốt cuộc em đã vì tôi mà phải chịu bao nhiêu thiệt thòi vậy!
Cả đời này, Harry Wei tôi nợ em, chỉ có kiếp sau mới có thể trả lại cho em.
Ánh Trăng Nhỏ, em hãy chờ tôi. Đợi đến khi mệnh tàn, tôi sẽ đi tìm em, sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
Từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối, Harry Wei ngồi yên tĩnh ở trước mộ rất lâu, trong đầu nhớ lại từng giây từng phút về những tháng ngày sống chung với Cảnh Như Nguyệt trong quá khứ.
Nỗi nhớ nhung và sự hoài niệm dào dạt như nước biển ngoài đại dương nhấn chìm Harry Wei.
Mãi cho đến khi Cận Tu soi đèn đến phần mộ để tìm ông: "Thưa ngài, trời tối sương dày, vẫn nên trở về thôi!"
Lúc này Harry Wei mới đứng dậy, thậm chí chân của ông đã mất đi cảm giác. Ông vươn tay khẽ vuốt vào bia mộ, giống như đang vuốt ve người phụ nữ ông yêu thương nhất, nói với bà từng câu từng chữ.
"Ánh Trăng Nhỏ, con gái của chúng ta đã giành được ngôi vị ảnh hậu, tiền đồ của nó rất rộng mở."