Tại một bệnh viện tâm thần ở Bái Kinh.
Hứa Tấn Sơn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ông ta ngồi trên giường, nhàm chán bắt rận.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một nhóm người mặc đồ đen nối đuôi nhau đi vào, làm ông ta giật mình ngã khỏi giường.
Ông ta kinh hoảng nhìn nhóm người mới đi vào, không biết họ muốn làm gì, tìm ông ta có mục đích gì.
Mãi cho đến khi…
Một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt của ông ta. Khi nhìn dọc lên theo ống quần tây được may thủ công, ông ta liền thấy một gương mặt anh tuấn. Đó là một người đàn ông có khí chất rất cao quý.
Lông mày sắc cạnh, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, mỗi một cử động đều mang theo khí thế mạnh mẽ, khiến người ta phải cúi đầu nhận thua.
Hứa Tấn Sơn vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong đầu liền hiện lên một từ: Nguy hiểm.
Sau khi người đàn ông nọ bước vào thì vẫy tay ý bảo vệ sĩ đi ra ngoài, chỉ để Cận Tu ở lại.
"Hứa Tấn Sơn!"