Dịch Tiêu chạy thục mạng tới, nhìn thấy dáng vẻ luống cuống chân tay của cô ấy, anh ta vội vàng xử lý: "Đừng lo, để anh làm!"
Dịch Tiêu xử lý vết bẩn trên người đứa bé rất chuyên nghiệp rồi lại tắm rửa sạch sẽ cho nó. Sau đó anh ta bôi phấn rôm rồi lại mặc bỉm lên cho cậu bé.
Giờ thì tốt rồi, nhóc con thấy thoải mái nên không khóc không quấy nữa, ngoan ngoãn nằm trong nôi em bé.
"Ôi trời ơi, ác ma đã biến thành thiên sứ rồi này! Dịch Tiêu, sao cậu có thể làm được vậy?"
Hứa Hi Ngôn bước vào, vừa cười vừa cảm thán một câu.
Dịch Tiêu đỏ mặt, ngượng ngùng cười rồi nhanh chóng lấy áo quần bẩn đi giặt.
Phương Tiểu Tranh bây giờ mới nhìn thấy Hứa Hi Ngôn đến: "Ngôn Ngôn! Là cậu sao Ngôn Ngôn, cuối cùng cậu cũng trở về rồi."