Anh đem tất cả sự lo lắng, hoảng loạn, sợ hãi và lo được lo mất của mình đều gom lại trên nụ hôn nồng nhiệt này.
Sau khi trao một nụ hôn mãn nguyện, hai vợ chồng tâm sự cùng nhau, nói hết những chuyện trải qua gần đây với nhau.
Hứa Hi Ngôn nhớ tới người nhân bản giống hệt với mình, trong lòng hơi ghen nên hỏi anh: "Có phải cô ta giống hệt với em không? Sao anh có thể phân biệt cô ta với em được? Anh ngủ với cô ta chưa?"
"Không có! Anh thề! Từ trước đến nay, từ thuở khai thiên lập địa, anh chỉ ngủ với mình em thôi."
Hoắc Vân Thâm giơ ngón tay lên, nghiêm túc giải thích: "Sở dĩ anh nhận biết được là vì cô ta khác xa em."
"Khác ở đâu?"
"Diễn xuất của cô ta không bằng em, chỉ biết diễn đau đầu."
Hoắc Vân Thâm nói sự thật nhưng Hứa Hi Ngôn lại bị chọc cho rất vui.
Hoắc Vân Thâm lại cúi đầu hôn cô hỏi: "Còn em thì sao? Tên họ Mặc kia có làm gì em không?"