Hứa Hi Ngôn đánh nhau mồ hôi toát ướt đẫm cả người, bây giờ lồng ngực phập phồng dữ dội nhưng chưa bao giờ kiên định hơn lúc này: "Đúng thế!"
"Trước khi em đi có muốn xem thử mẹ của mình không?"
Mặc Ngự Thiên ung dung ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề hoảng loạn. Dường như Hứa Hi Ngôn chỉ là một con thú cưng bị buộc dây, hắn không hề lo lắng cô sẽ chạy mất vì sợi dây buộc đó nằm trong tay mình.
"Anh có ý gì?"
Hứa Hi Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực. Cô không hiểu đột nhiên hắn nhắc đến mẹ mình để làm gì?
"Tới đây xem bây giờ mẹ em sống có tốt không? Lẽ nào em không hề muốn biết sao?"
Mặc Ngự Thiên từng bước dụ dỗ.
Hắn nói gì?
Hắn nói cứ như mẹ cô vẫn còn sống vậy.
Càng lúc Hứa Hi Ngôn càng ngạc nhiên nhưng trong lòng cô hiểu rõ: "Đừng hòng lừa tôi! Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi, lúc tôi lên sáu bà đã mất rồi!"