Tiêu Vũ Thiên là người ăn nói ngang ngạnh, nhất định không chịu thừa nhận mình vô cùng lo lắng cho vết thương của anh ta.
Thực ra trong lòng cô rất cảm kích, nếu không phải hôm nay anh ta kịp thời xuất hiện thì sợ rằng người bị thương không chỉ có Nguyên Bảo mà ngay cả mẹ cô cũng không thể tránh khỏi.
"Cảnh Hi đến bệnh viện làm gì? Có tin vui rồi hả?"
Mã Hạo Đông hóng chuyện hỏi.
"..." Hứa Hi Ngôn cười ha ha giải thích: "Không phải có tin vui, em tới thăm con của bạn, trùng hợp lại là đứa bé mà anh xung phong làm việc nghĩa cứu được, chính là Nguyên Bảo ấy."
Tiêu Vũ Thiên căng thẳng trong lòng. Cô lo lắng nhìn Hứa Hi Ngôn, sợ cô định nói sự thật ra.
Dĩ nhiên Mã Hạo Đông đến giờ vẫn chưa biết rõ sự thật: "Thật sao? Có chuyện trùng hợp như vậy?"
"Đúng thế, rất trùng hợp!"
Hứa Hi Ngôn cũng không có ý định nói sự thật. Cô thầm cười: anh Đông, anh không biết là mình đã cứu con ruột của mình đâu!