"Mẹ, không thể trách mẹ được..."
Mẹ của Tiêu Vũ Thiên tự trách mình. Hai mẹ con vừa gặp mặt thì đều khóc nức nở.
Cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng được gặp Nguyên Bảo - con trai của Tiêu Vũ Thiên. Cô nhìn kỹ các đường nét trên gương mặt đẹp trai của cậu bé, quả thật rất giống với Mã Hạo Đông.
Xem ra đúng là con của Mã Hạo Đông rồi.
"Ngôn Ngôn đấy à?"
Văn Lan Anh phát hiện ra Hứa Hi Ngôn đứng ở trước mặt nên chào hỏi cô.
"Vâng, cháu là Ngôn Ngôn đây."
Trước đây khi còn bé, Hứa Hi Ngôn thường hay chạy sang nhà họ Tiêu chơi, cô thích ăn nhất là món do bà nấu.
Nhiều năm cô không gặp Văn Lan Anh, nhưng cô vẫn nhớ rõ mùi vị món ăn do bà ấy nấu.
Hứa Hi Ngôn cố gắng an ủi hai người: "Dì Văn, chị Thiên Thiên, hai người đừng quá đau lòng. Cũng may là cậu bé chỉ bị thương ở cánh tay, như vậy cũng là trong cái rủi có cái may rồi."
So với gia đình của những đứa trẻ bị chém tới trọng thương hoặc đã chết, bọn họ thật sự đã quá may mắn.