Bây giờ Hoắc Nhất Tĩnh không còn tâm sức nghĩ về chuyện con cái nữa. Trong lòng cô bực tức đến cực đỉnh, hận đến mức muốn tát anh ta thêm một cái.
Nhưng cổ tay cô lại bị anh ta bắt được, Lục Minh Thịnh cũng không hề khách sáo, giơ tay tát Hoắc Nhất Tĩnh.
Cái tát này làm Hoắc Nhất Tĩnh choáng váng, gương mặt hằn lên dấu tay đỏ ửng.
Cái tát này chẳng khác nào đã giẫm đạp lên sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của cô.
Cô che mặt, nhìn người đàn ông trước mặt giống như là không thể tin được: "Vì con hồ ly tinh này mà anh lại đánh tôi? Anh thử đánh thêm nữa xem! Có gan thì anh thử đánh tôi nữa xem!"
"Cô đừng nghĩ rằng tôi không dám!"
Lục Minh Thịnh đang nổi cơn thịnh nộ nên anh ta giơ tay lên định đánh thật.
Nhưng ngay lúc lòng bàn tay đang đáp xuống thì bỗng nhiên lại bị một người giữ chặt đến mức không thể động đậy.
Lục Minh Thịnh quay đầu lại, anh ta lập tức đối diện với đôi mắt sắc như chim ưng, làm người ta phải kinh sợ.