Sau khi ăn cơm xong, Mộc Thần Quang không quên cảm ơn rồi nhìn về phía Hoắc Vân Thâm nói: "Đại ca, em phát hiện từ sau khi anh kết hôn, khả năng nấu ăn càng ngày càng tốt, hiện tại đã đến mức bậc thầy rồi. Lợi hại!"
"Bớt nịnh bợ đi! Ăn xong rồi thì mau đi làm việc đi."
Hoắc Vân Thâm cầm khăn ăn ném vào mặt cậu ta. Lần này Mộc Thần Quang nghe theo mà không có chút oán giận nào, sau đó hí ha hí hửng ra ngoài dựng lều.
Uyển Đậu hơi lo lắng hỏi: "Chị Cảnh Hi, đêm nay thuyền không sửa được sao? Chúng ta phải ngủ ở đây à?"
Cô thật sự không muốn tiếp tục làm kỳ đà cản mũi ông chủ và bà chủ nữa, cô muốn về nhà.
"Ừ, sáng sớm ngày mai người của công ty sửa chữa tàu thuyền mới đến đây. Đêm nay em chịu khó ngủ ngoài lều vải với Mộc Thần Quang nhé!"
"Vậy cũng được! Em ra ngoài xem thử có gì cần hỗ trợ hay không."
Sau khi Uyển Đậu rời đi, Hứa Hi Ngôn cười híp mắt nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: "Anh nhìn kìa, các em gái nhỏ bây giờ thật ngây thơ dễ lừa gạt."