Anh Bảo nhớ tới nội dung đã học được ở trường, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào nói: "Bảo bảo ngâm thơ cho dì Tranh Tử nghe nha."
"Được, con muốn ngâm bài nào?"
Cô nhóc lập tức ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gật gù đắc ý ngâm: "Một hai ba bốn năm, lên núi đánh con cọp, không đánh nổi con cọp, đánh được con sóc nhỏ, con sóc có mấy con, một hai ba bốn năm."
"Ngâm rất tốt! Không tệ!"
Diệp Tầm không nhịn được khen ngợi.
Thế là Anh Bảo giống như một bà cụ non, thử kiểm tra Diệp Tầm: "Thụ Diệp Đại Đại, bảo bảo cũng phải kiểm tra chú! Chú có biết bây giờ chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người không?"
"Quá đơn giản, chúng ta có tổng cộng mười người."
"Sai!" Anh Bảo từ trên ghế đứng bật dậy rồi giơ ngón tay nhỏ bé chỉ vào Phương Tiểu Tranh: "Chúng ta có mười một người, trong bụng dì Tranh Tử có một bảo bảo nhỏ nữa."
"A, đúng vậy nha!"
Diệp Tầm thật sự đã quên khuấy chuyện này, không thể không phục trẻ con bây giờ thật là thông minh.