Lam Lăng Nhi cũng kéo chiếc khăn lụa mỏng vứt xuống đất, còn đạp thêm mấy cái: "Nếu không phải vì cô, tôi sẽ không mất mặt như vậy. Cảnh Hi, tôi hận cô, hận không thể xé nát bộ mặt giả dối này của cô!"
Thẩm Mộng Viện phụ họa: "Xé mặt còn nhẹ đấy, tốt nhất phải xé ra thành tám, mười mảnh!"
Thẩm Mộng Viện và Lam Lăng Nhi thật sự rất muốn lập tức nắm lấy Cảnh Hi điên cuồng đánh một trận, giật tóc, cào mặt, xé nát miệng, xé rách quần áo của cô vứt xuống đường cái.
Hứa Hi Ngôn thật sự không muốn dây dưa cùng hai người bọn họ nữa. Cô nhìn hai người phụ nữ hung hăng này rồi bẻ khớp ngón tay răng rắc, uy hiếp: "Được lắm! Các cô muốn đánh nhau với tôi sao? Vậy hai người có thể cùng xông lên, sau này đừng nói là tôi bắt nạt phái nữ yếu đuối."
Thẩm Mộng Viện và Lam Lăng Nhi cũng chỉ giỏi miệng lưỡi, nhưng bảo hai người xông vào đánh Cảnh Hi thì bọn họ không dám.