"Có phải nếu đổi thành người khác đối xử tốt với em thì cũng có thể, đúng không?" Anh ta hỏi.
Sắc mặt Lý Anh Anh thoáng thay đổi: "Đương… đương nhiên không phải. Tại sao anh nói như vậy?"
"Bất kỳ một kẻ có tiền nào cũng có thể mua quà cho em, đưa em tới bờ biển." Sở Thâm làm người đại diện bao nhiêu năm nay, trong cái chảo nhuộm to như showbiz, anh ta đã thấy quá nhiều loại người muôn hình muôn vẻ. So với những sao nữ lục đục cạnh tranh với nhau muốn bò lên trên, bụng dạ đơn giản của Lý Anh Anh như viết hẳn lên mặt.
Cô ta yêu tiền, cũng yêu hư vinh, nhưng nào có bao nhiêu phần yêu con người sống sờ sờ là anh ta đây chứ?
Sở Thâm không biết, nhưng giây phút này, anh ta bỗng không muốn lá mặt lá trái với cô ta nữa.
Lý Anh Anh không ngờ anh ta sẽ nói ra lời nói như vậy nên mặt đỏ gay, xấu hổ như bị người ta chọc thủng toan tính: "Sao… sao thế được? Sở Thâm, người em yêu là anh mà."
"Là tôi, hay là tiền?"