Cô vẫn thấp thỏm nhưng vẫn chọn tin tưởng anh mình tuyệt đối.
Giờ đây khi đắm mình trong gió đêm, cô như quên mất bản thân là ai, những giai điệu liên tiếp cùng với nguyện vọng "mong Lệ Lôi tai qua nạn khỏi" trong lòng như thủy triều chập chùng, như âm thanh tự nhiên êm ái.
Cô không biết mình đã hát bao lâu, thậm chí cũng không biết mình đang hát gì, những ký ức đã có với Lệ Lôi trước kia dần dâng lên trong lòng cô. Lần đầu gặp anh dưới ánh nắng trong suốt trong rừng, nụ cười tươi như gió xuân ấm áp của anh, bóng người cheo leo lên vách đã đã cứu cô trong bão tố, bùa hộ mạng nhuốm máu, anh duỗi tay ra với cô khi ở đại dương sâu thẳm...
Lệ Lôi.
Anh đã làm nhiều điều vì cô như vậy, bây giờ đổi lại là cô cứu anh.
Cô rất ngốc, không làm được chuyện gì cả, việc có thể làm tốt duy nhất là ca hát, vậy thì hãy để cô dùng cách thức duy nhất này mà dốc toàn lực khiến anh tỉnh lại đi.
Cô vẫn say sưa hát.