Hạ Lăng mất hồn mất vía lắc đầu, nói không nên lời.
Ánh sáng mờ tối ngoài hành lang phản chiếu gương mặt tiều tụy vô cùng, như bị rút cạn sức lực, chỉ còn một cái xác khô trống rỗng. Cô không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cũng không muốn biểu lộ chút tình cảm gì, cảnh tượng lặp đi lặp lại trước mắt là hôm đó anh ôm chặt cô trong vòng vây của bầy rắn, khi đó, giọng anh bình tĩnh mạnh mẽ cỡ não, bờ lưng như ngọn núi kiên cố, cho cô yên tâm dựa vào. Nhưng hôm nay…?
Khi anh cần ủng hộ và dựa dẫm vào ai đó, thì cô lại chẳng làm được gì cả.
Bên tai, có một giọng nữ đang nói: "Sao cô lại không khiến anh ấy tỉnh được, chẳng phải cô yêu anh ấy nhất sao, hoặc là anh ấy không đủ yêu cô, cho nên nghe được giọng cô cũng không có phản ứng?"
Cô không biết giọng nói kia là của ai, vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình.