Mấy chục ngàn cặp mắt của mọi người trong sân vận động dán trên người Hạ Lăng.
Dưới cái nhìn của đủ loại ánh mắt, vẻ mặt Hạ Lăng vẫn tự nhiên, cô nhận lấy micro từ tay Mạch Na.
Giả vờ giả vịt, cô cứ giả vờ nữa đi. Trong lòng Hạ Vũác độc nghĩ, Diệp Tinh Lăng, tiếp theo côđịnh làm gìđây? Giả vờ sẩy tay làm rơi hỏng micro? Không sao hết, tôi sẽ cung cấp cho cô rất nhiều micro dự phòng...
Nụ cười như có như không hiện lên khóe môi Hạ Vũ, cô ta đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thảm hại của Diệp Tinh Lăng.
Nhưng, một giây sau, nụ cười của cô ta cứng đờ.
Trên sân khấu, cô gái thanh tú mặc chiếc váy dài màu xanh bạc khẽ lên tiếng: "Alô."
Mặc dù chỉ có một chữ nhưng lại khiến Hạ Vũ như bị sét đánh, sao có thể chứ?! Sao cái con nhóc thối tha này có thể mở miệng nói chuyện chứ?! Không phải nóđã bịđầu độc thành câm rồi hay sao?!
Vẻ mặt Hạ Vũ kinh ngạc, mặt mũi tái nhợt: "Cô có thể nói chuyện?!"