Thứ dự cảm tồi tệ bao phủ cả người Hạ Lăng.
Cho dù cô có ngốc thì lúc này cũng hiểu được Lệ Phong muốn làm cái gì, nên cô bật thốt lên: "Anh đừng làm bừa, Lệ Phong, đừng làm chuyện mà tất cả mọi người đều hối hận!"
Lệ Phong bỏ ngoài tai rồi quay lại bên cạnh cô, tóm lấy cô bằng một bàn tay dễ như bỡn, một tay khác nắm con dao ngắn, huơ qua huơ lại trên chiếc cổ mảnh khảnh tuyệt đẹp của cô. "Nghe nói cô là Phượng Hoàng nên tôi cố ý ra lệnh cho thợ thủ công làm chuôi dao có hình vẽ phượng hoàng, còn được đính hồng ngọc nữa, có thích không?" Đôi mắt gã lóe lên ánh sáng khát máu và phấn khích, khiến cả người gã trông tràn ngập tinh thần: "Rất... tôn lên vẻ đẹp của cô."
Nói đoạn còn liếm đầu lưỡi.
Biểu cảm ghê tởm và nhớp nháp đó làm Hạ Lăng hãi hùng khiếp vía, cô vẫn cố gắng chưa từ bỏ ý định: "Đừng như vậy, tất cả mọi người đều là người một nhà, có cái gì không thể nói đàng hoàng chứ? Nếu anh giết tôi, Lệ Lôi sẽ đau lòng!"