Lệ Lôi vô cùng dịu dàng ôm cô vào lòng.
Cô gái này vẫn luôn lương thiện như vậy, cho dù có lúc trông dữ dằn, kiêu ngạo, cả người đầy gai nhưng khi thật sự gặp chuyện quan trọng, cô lại mềm lòng, trái tim tràn đầy sự khoan dung, đồng cảm.
Bảo sao có thể không yêu cho được?
Anh dịu dàng nhìn cô: "Chuyện về Tiểu Duệ do em định đoạt." Nếu cô thích thì sẽ nuôi dưỡng ở bên cạnh, nếu cô không thích thì sẽ để cho người ta đưa Tiểu Duệ đi. Cả đời này, anh sẽ đảm bảo về tiền bạc dư dả cho Tiểu Duệ, chăm sóc cho Tiểu Duệ không cần lo cơm áo gạo tiền. Nhưng thằng bé đó ở đâu, sống cùng ai, chơi cùng ai đều do Hạ Lăng quyết định.
Hạ Lăng bóc cam cho anh, hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: "Cứ để nó ở chung với Thiệu Huy đi, em thấy bọn nó ở chung cũng được, sống chung cho có bạn cũng tốt." Nói rồi, cô vuốt ve bụng dưới vẫn còn phẳng lì của mình: "Hy vọng thấy Thiệu Huy đối xử tốt với Tiểu Duệ, Tiểu Duệ cũng sẽ đối xử tốt với bé yêu."