Người áo đen kia là một người đàn ông, dáng người gã dong dỏng, chỉ có đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra ngoài, ánh mắt ấy ẩn chứa vẻ tươi đẹp tới tột cùng. Một tay gã cầm dao găm kề vào cổ của Hạ Lăng rồi nhìn mọi người, nói như cười như không: "Đông vui thật đấy, cướp dâu vui như vậy, sao lại không gọi tôi? Tiểu Lôi."
"Lệ Phong!" Lệ Lôi nhận ra người kia nên cũng không gọi anh: "Thả Tiểu Lăng ra, có chuyện gì thì tính với tôi." Ân oán giữa anh và Lệ Phong không giải thích rõ bằng dăm ba câu, khúc mắc đó đã sớm hòa vào với máu thịt rồi. Thật ra lần tổ chức đám cưới trên du thuyền này đã thực hiện rất nhiều biện pháp an ninh chính là để đề phòng Lệ Phong, nhưng không ngờ người ta không lẻn vào du thuyền mà lại trà trộn vào thuyền cướp biển.
Nụ cười của Lệ Phong thật xinh đẹp, gió biển thổi tới khiến khăn che mặt màu đen của gã lộ ra.