Hạ Lăng đã sớm quen với việc ứng phó trong tình huống này: "Chờ tôi thăm Hạ Vũ xong đã, được không?"
Lúc này, nữ cai ngục mới nhận ra mình đã thất lễ, cuống quýt nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi dẫn cô đi gặp tội phạm ngay đây. Nào, xin hãy đi hướng này theo tôi."
Cô ấy dẫn Hạ Lăng vào khu vực thăm tù nhân nữ.
Hành lang dài dằng dặc rất vắng vẻ, gạch đá màu xám đậm đơn điệu trang nghiêm, sắc trời u ám hiện lên qua song sắt nhỏ bé ở trên cao khiến người ta bất giác cảm thấy ngột ngạt. Dường như ở nơi xa xôi nào đó, có tiếng hét và tiếng khua của kim loại láng máng truyền tới, không ngừng vang vọng trong không gian yên tĩnh, khiến lòng dạ con người ta phải rụt rè.
Tiếng bước chân của hai người cũng vang dội trong không gian vắng vẻ.
Không biết đã đi được bao lâu, nữ cai ngục dừng bước, mở một cánh cửa phòng bằng chiếc chìa khóa sắt mang theo bên mình rồi nói với Hạ Lăng: "Cô Lăng, đến nơi rồi. Cô chờ ở đây một lát đã, Hạ Vũ sẽ được đưa đến ngay thôi."