Hạ Lăng chọn lựa rất lâu, cuối cùng mới tìm được kiểu dáng áo cưới.
Cô kéo Lệ Lôi đi đặt, đo kích cỡ và đưa ra yêu cầu về mấy chỗ cần sửa chữa. Nhân viên cửa hàng ân cần tiếp đón họ và cười nói: "Cô Lăng, dáng người cô đẹp nên mặc gì cũng ưa nhìn. Anh Lệ mặc gì cũng đẹp trai. Hai vị đúng là cực kỳ xứng đôi."
Một câu nói mà khiến hai người nhìn nhau cười.
Ra khỏi tiệm, Hạ Lăng nắm tay Lệ Lôi đi dạo dưới ánh nắng chiều Bắc Âu. Dòng người trên đường phố đi tốp năm tốp ba, mọi người đều có vẻ thong thả, có người già đùa với mèo, còn có mấy đứa trẻ con cười khanh khách đuổi bắt nhau. Hiếm khi không ở trong nước, chẳng ai nhận ra Hạ Lăng. Cho dù cô và Lệ Lôi đều là trai xinh gái đẹp vô cùng hút mắt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thu hút người qua đường quay đầu nhìn thêm vài lần chứ cũng không gây xôn xao hay rối loạn gì cả.
Hạ Lăng thả lỏng và hít thở không khí mới mẻ: "Hy vọng mỗi ngày đều có thể bước đi trên đường như thế này."