Nhà họ Hạ giàu có vô cùng, nhưng tất cả tài sản đều được nắm giữ trong tay dòng chính.
Những người khác trong tộc sinh sống trên núi từ thế hệ này sang thế hệ khác. Ngày thường gieo trồng, sửa chữa phòng ốc, chăm sóc núi non... dưới sự quản lý của gia tộc. Sử dụng sức lao động của mình để đổi lại thù lao phong phú, sống cuộc sống giàu có và yên vui hơn người bình thường bên ngoài nhiều. Tuy nhiên, trong đó cũng có một ít người ham ăn biếng làm, bình thường gian dối và thủ đoạn, khi phân công công việc thì trốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dần dà, lẽ dĩ nhiên là họ cũng không kiếm được tiền, sống chán nản vì khốn khó.
Gia đình Hạ Thục Quyên thuộc dạng như thế.
Nghèo đến mức sắp không còn gì ăn, ở trong tộc cũng chẳng có mấy nhà như thế.
Cho nên, bà ta mới luôn ngóng trông muốn nhận lại Hạ Vũ, ý đồ nương nhờ vào của cải của con gái để hưởng phúc mấy ngày.