Cả người cô run rẩy, sợ hãi nhìn anh ta, không thể trả lời.
Tay Bùi Tử Hành vuốt ve trên bờ vai trắng nõn của cô. Hạ Lăng run rẩy, vô thức muốn tránh né. Nhưng anh ta lại ghì xuống, bàn tay di chuyển tới phía dưới, siết lấy eo cô qua lớp lụa mỏng.
"Diệp Tinh Lăng. Tốt nhất là cô nên chấp nhận số phận đi."
Hạ Lăng quả thật sắp phát điên. Cô cố gắng phản kháng, không quan tâm mà dùng chân đá anh ta, nhưng lại bị ghì mạnh xuống.
Vào thời khắc tuyệt vọng thì bỗng nhiên, một con báo với màu lông xinh đẹp lặng lẽ xuất hiện trong góc phòng, ngay tầm mắt của cô, ở phía sau Bùi Tử Hành.
Là… Nhị Mao!
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy vui mừng khi con báo này xuất hiện, kích động đến suýt khóc thét.