Hạ Lăng chỉ coi cô ta là cô gái ngây thơ mơ mộng, cũng không để bụng.
Cô trò chuyện rôm rả với Phỉ Phỉ, dặn dò cô ta nghỉ ngơi cho khỏe rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, tìm ông Diệp và dì Lưu đang đứng ở ngoài cửa, nói với bọn họ: "Chắc là hai người cũng biết, Thiệu Huy đã từng bị mất tích nhiều năm. Gia đình từng nhận nó định nhận người thân với tôi, sẽ cử hành nghi thức, từ nay về sau, tôi chính là con gái nuôi của nhà họ."
Ông Diệp hơi sợ hãi nhìn cô con gái làm ngôi sao, xoa tay nói: "Được, nhận người thân tốt mà, người ta chăm sóc Thiệu Huy lâu như vậy, đã sớm là người một nhà rồi. Tiểu Lăng, con đồng ý là được."
Dì Lưu lại kéo tay áo ông Diệp, trừng mắt mà nói: "Tốt cái gì mà tốt? Không biết là gia đình nghèo mạt nào nữa, thấy Tiểu Lăng là ngôi sao nên bắt quàng làm thân đây mà. Nhận gì mà nhận?" Bà ta chỉ sợ Hạ Lăng có thêm bố mẹ nuôi, sau này tài sản được chia cũng bị ít đi.