Cô cẩn thận hỏi: "Ba mẹ, bọn họ… có nhớ em không?"
Nước đã đến chân, lại có vài phần tình cảm thân thiết.
Hạ Mặc Ngôn nhìn ra sự bất an của cô, nhẹ giọng trấn an: "Bọn họ đều rất yêu thương em, mỗi khi anh xuống núi mang tiền tiêu vặt cho em, đều là ba dặn chuẩn bị. Mẹ đã trang trí phòng cho em, trong phòng treo đầy ảnh của em, còn có sân phơi và vườn hoa rất đẹp nữa. Chẳng phải em nuôi một chú mèo sao? Mẹ còn chuẩn bị cả ổ mèo nữa."
Sự lo lắng trong lòng Hạ Lăng lúc này mới vơi đi một chút, cô cúi đầu, nhìn thấy Cục Bông nhà mình đang chậm chậm bước đến bên cạnh cô, cái đuôi xù của nó nhẹ nhàng vểnh lên, cúi đầu xuống liếm ngón tay cô. Cô cũng dịu dàng vuốt ve mèo con mấy lần, trong giọng nói mang theo ý cười: "Lần này không đưa Cục Bông về cùng."
Hạ Mặc Ngôn nói: "Tùy em. Nhớ dẫn khúc gỗ mục kia về, cả ba mẹ của em ở nhà họ Diệp nữa."