Điệu múa uyển chuyển và tiếng ca trong trẻo như tiếng oanh hót vẫn quanh quẩn trong sảnh tiệc.
Một lúc sau mới dần dần lắng xuống, nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.
Ả đào dịu dàng cúi chào về phía chủ tọa, đôi mắt thẹn thùng như được phủ lớp hơi nước, liếc nhìn Lệ Lôi với ánh mắt nồng cháy rồi lại cúi đầu.
Tiền Đại Phú khẽ vỗ tay vài cái, hỏi Lệ Lôi: "Cậu Hai, cô ả đào này của tôi thế nào?"
Trời đất làm chứng, Hạ Lăng vẫn đang ngồi bên cạnh, Lệ Lôi có ăn tim hổ mật gấu mới dám khen những cô gái khác? Đùi anh còn đau đây này, có khi đã tím ngắt rồi cũng nên…
Vì vậy, cậu Hai Lệ tỏ ra thản nhiên: "Tạm được."
Tiền Đại Phú suýt chút nữa thì mắc nghẹn, cô ả đào này là do ông ta chọn lựa kỹ càng, chắc chắn trăm phần trăm có thể quyến rũ được bất kỳ người đàn ông nào, cuối cùng chỉ nhận lại một câu tạm được của cậu Hai Lệ? Có công lý không chứ?!