Hạ Lăng khẽ thở dài, có một số việc yêu hận rối rắm như vậy đấy.
Lệ Lôi quỳ một chân xuống, nắm bàn tay đặt trên giường bệnh của Hạ Lăng, đôi mắt sâu thẳm cẩn thận nhìn cô: "Tiểu Lăng, em có cảm thấy anh không đủ tàn nhẫn, ác độc không?"
Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, khẽ lắc đầu.
Cô đưa tay vuốt mái tóc ngắn mềm mại của anh: "Em thích anh ngốc."
Cô yêu người đàn ông này, có nguyên tắc, biết rõ giới hạn, cho dù có tức giận đến đâu nhưng cũng không làm những chuyện tàn nhẫn mất hết nhân tính, đủ khiến cô thấy an toàn và có thể dựa vào.
Hàng lông mày của Lệ Lôi nhẹ nhàng giãn ra, anh cười lên: "Em mới ngốc."
Cô lại xoa mái tóc ngắn của anh: "Đúng vậy, ngốc quá nên mới vừa ý anh."
Hai người dịu dàng nhìn nhau, rồi lại cùng cười.