Vì anh, cô cam tâm tình nguyện.
Có lẽ trên thế giới này không còn người đàn ông nào có thể khiến cô cam tâm tình nguyện như vậy.
Đây là số mệnh rồi.
Khó khăn lắm Hạ Mặc Ngôn mới kiềm chế được xúc động tháo thằng gỗ mục nào đó thành tám khối, sau khi anh ấy đếm qua ít nhất hơn trăm cách giết người, còn thầm nhẩm 'bình tĩnh' rất nhiều lần mới miễn cưỡng nhịn được.
"Thật sự không về nhà với anh à?" Giọng anh ấy hơi nguy hiểm.
Hạ Lăng kiên trì: "Không."
Hạ Mặc Ngôn nói: "Sau này nếu xảy ra chuyện gì đừng mong anh giúp đỡ."
Bao nhiêu người không cầu được sự giúp đỡ đến từ ngài quốc sư, mà cô chỉ cần gọi một câu, lại có thể gọi lúc nào đến lúc đấy. Bao nhiêu người bằng lòng dùng toàn bộ vinh hoa phú quý đổi một tiếng gọi này, mà Hạ Lăng lại thờ ơ.
Cô khẽ cắn môi, nhìn anh trai mình: "Vâng."
Không phải cô không biết mình mất những gì. Nhưng cô càng rõ hơn, có nhiều thứ quý giá hơn tiếng gọi này. Đó chính là Lệ Lôi, tình yêu của cô.