Quả nhiên không thể đắc tội với ngài quốc sư.
Lúc này, ngài quốc sư không thể đắc tội mắt điếc tai ngơ với tất cả những việc xảy ra xung quanh mình, chỉ chăm chú bảo vệ bên người Hạ Lăng, đi theo cáng cứu thương đưa cô vào phòng bệnh.
Trải qua chuyện vừa rồi, không ai dám thờ ơ với Hạ Lăng.
Toàn bộ bác sĩ trên thuyền đã đến phòng bệnh, lập tức hội chẩn, giải phẫu cho cô.
Cô bị tiêm thuốc mê xong, cô chìm vào bóng tối dưới đèn mổ, lúc tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trên trên giường bệnh rất dễ chịu. Trong phòng rộng rãi yên tĩnh, rèm cửa sổ khép kín, có mùi hoa quả tự nhiên thơm ngát thoang thoảng.
Cô động đậy, khẽ phát ra tiếng rên rỉ.
Người đàn ông bên cạnh giường bệnh đặt sách trên tay xuống, ấm giọng nói: "Em tỉnh rồi?"
Hạ Lăng thấy rõ dáng vẻ của anh ấy, là Hạ Mặc Ngôn. Anh ấy mặc áo trắng, bóng râm cửa chớp phủ lên người. Cô muốn gọi anh trai, nhưng cổ họng nóng rát, không nói thành tiếng.