Ngược lại, rất trùng hợp, Hạ Lăng vừa mới nghe thấy tin tình báo thì đã có người tới tận cửa.
Chỉ trong giây lát, vẻ mặt vô cùng lo lắng của cô khôi phục lại được vẻ hơi lười biếng ngạo mạn, giống như một con mèo Ba Tư đang thu lại móng vuốt, ngả về sau, dựa vào lòng nô lệ nam của mình.
Cô nói với vẻ hơi hờ hững: "Lại gặp nhau rồi."
Hồng Ưng nhạy bén phát hiện ra sự khác biệt của cô, nửa đùa nửa thật: "Sao vậy, nữ vương bệ hạ cao quý, vừa nãy lúc ở boong thuyền còn hờ hững lạnh nhạt với tôi mà bây giờ lại có hứng thú nói chuyện rồi sao?"
Hạ Lăng tiện tay nghịch dây da trên cổ Lệ Lôi: "Chỗ này nhàm chán quá."
Hồng Ưng cười: "Rất nhiều người lần đầu tiên tới Vườn Cực Lạc đều khen nó không ngớt lời."
Ở dưới lớp mặt nạ tinh xảo, bờ môi nhạt màu để lộ ra bên ngoài của Hạ Lăng hơi nhếch lên thành một đường cong nhỏ, không hề che giấu sự châm biếm của mình: "Vườn Cực Lạc cũng chỉ đến vậy thôi sao? Mấy thứ đồ đặc biệt… chẳng có cái nào hết."