Lệ Lôi nhìn chiếc roi da một lát, rồi lại nhìn cô.
Trong sảnh lớn rộng rãi màu trắng kim loại, thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn của cô nhìn thật đơn bạc, yếu đuối, như thể chỉ cần nhẹ vung roi, thì ngay đến tiếng tiếng vũ khí xé tầng không cũng có thể đánh bại cô.
Gương mặt của cô tái nhợt, lại bắt đầu cắn môi trong vô thức.
Người cô hơi run lên, nhưng vẫn đứng trước mặt anh, rõ ràng là sợ hãi đến vậy nhưng vẫn không lùi bước.
Lệ Lôi giơ roi lên cao.
Mặt của cô đã tái nhợt hẳn đi, sau đó nhắm mắt lại, chỉ không ngờ đợi một lúc lâu mà sự đau đớn trong dự tính vẫn chưa xuất hiện. Cô không khỏi lo sợ không yên mở to mắt, nhìn thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, duy trì tư thế giơ roi. Ánh đèn lạnh lẽo màu trắng bạc lặng lẽ hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ như tạc của anh.
"Anh chờ cái gì?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Lệ Lôi bước từng bước về phía cô, cô nhìn cây roi trong tay người đàn ông rồi bất giác lùi lại.