Anh đưa cô tới một biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô.
Đêm xuân, ánh trăng bàng bạc chiếu vào cỏ cây, côn trùng xung quanh rù rì khúc ca dễ nghe. Cô trông thấy trước cửa là tấm biển gỗ lịch sự tao nhã: Cố viên. Kiểu chữ cứng cáp cổ xưa đã thể hiện người viết có bản lĩnh và khíđộ bất phàm.
Cô chớp mắt: "Đây là nơi nào?"
Lệ Lôi còn chưa lên tiếng, sâu trong đường đá Cố viên có một bóng người mặc đồ Trung Quốc màu đen, tay cầm ngọn đèn lồng màu xanh cổ xưa, Hạ Lăng đến gần mới nhìn rõ, đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đeo cặp kính dây bạc trên sống mũi.
Ông cười nhẹ nhàng: "Hóa ra là cậu Hai nhà họ Lệ, khách quý, khách quý."
"Bác Chu, đã lâu không gặp." Lệ Lôi cũng rất thoải mái chào hỏi ông. "Ông cụ Cố có nhà không ạ? Cháu vừa ở nước ngoài về, mang ít nấm cục tươi cho ông."