Làm thế nào cũng không ngăn được dòng nước mắt, cứ như muốn xả hết toàn bộ những ấm ức đêm nay.
Cô càng khóc, càng nghĩ thì lại càng sợ, nếu như lúc con sói đói tiến lại gần cô mà cô không tỉnh lại ngay lúc đó, nếu như trên người cô không có con dao găm, nếu như không phải con sói đói ấy trở nên do dự nên hành động chần chừ, nếu như Lệ Lôi không về kịp thì...
Lúc này cô mới ý thức được sâu sắc, mình có thể sống sót là vô cùng may mắn.
Cô khóc đến mức đứt từng ruột gan, đó là cảm giác sợ hãi bắt nguồn từ bản năng ẩn sâu trong nội tâm của con người. Cơ thể cô run rẩy, ôm chặt lấy bờ vai rộng của anh, vùi mặt vào trong lòng anh.
"Không sao, không sao rồi..." Lệ Lôi dịu dàng an ủi cô, bàn tay hơi thô ráp vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô. Ánh mắt anh tỉnh táo đánh giá bốn phía, từ chỗ con sói đói bị anh giết nhìn sang, nhanh chóng nhìn hết được toàn cảnh trong động, lại liếc nhìn ra gió thổi bên ngoài, anh khẽ nhíu mày.