Gió nổi lên rồi.
Trong núi tuyết, Hạ Lăng xốc mũ trùm lên, khẽ thở ra một hơi, gió tuyết thổi lùa vào khiến cô lại che chắn kín mít. Bọn họ thẳng tiến leo lên núi tuyết, đã đi được quãng đường khá dài, Lệ Lôi đi đầu, Tiểu Thiệu Huy giẫm lên vết chân của anh đi ở giữa, còn cô đi sau hai người.
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đi phía trước, cô hơi ngẩn ngơ.
Bình thường không cảm thấy gì, nhưng lúc này nhìn Thiệu Huy thật sự rất giống Lệ Lôi - bóng lưng, màu tóc, ngay cả tư thế đi đường cũng giống nhau như đúc ra từ cùng một khuôn. Cậu nhóc vẫn luôn bắt chước ba mình, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước về phía trước, cố gắng làm ra dáng vẻ của một nam tử hán tí hon. Nhưng cậu nhóc còn quá nhỏ, mà bước chân của ba lại lớn, khiến cậu nhóc thỉnh thoảng lại phải nhảy hai bước mới giẫm được đúng lên dấu chân của ba.
May mà ba vẫn chú ý đến hai mẹ con, không đi quá nhanh.