Anh lại nói vài câu với đầu bên kia của điện thoại, đại ý là từ chối ngăn cản chuyện này.
Câu cuối cùng, giọng anh điềm đạm mà kiên định: "Chú Cố, tình cảm của hai nhà chúng ta không phải để dùng cho những việc như thế này… Không sao, dù là ông cháu tới thì thái độ của cháu vẫn như vậy."
Anh cúp điện thoại, lại cầm tay Hạ Lăng lần nữa.
Hạ Lăng hỏi: "Chuyện này có làm anh khó xử không?"
Lệ Lôi nói: "Không có gì khó xử cả. Em đừng nghĩ lung tung." Không chuyện gì quan trọng bằng đứng cạnh cô, anh rất dễ chọn cái nào quan trọng cái nào không, thật sự không có chỗ nào đáng để khó xử.
Nhưng cô lại nói: "Cảm ơn anh."
"Giữa anh và em thì sao phải nói cảm ơn?" Đến bây giờ, giọng anh mới có vài phần không vui vì Tiểu Lăng lại coi anh là người ngoài.