Có lẽ gió đêm quá dịu nhẹ, hoặc có lẽ giọng của anh quá dịu dàng.
Hạ Lăng nghe anh nói mà mềm lòng, tựa như có thứ gì đó mềm mại lặng lẽ chảy qua tâm trí. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông này. Anh vẫn khôi ngô, tuấn tú, đôi mắt ngậm cười vừa quen thuộc lại vừa đáng tin cậy. Thật kỳ lạ, rõ ràng là người vừa biệt tăm biệt tích suốt 4 năm trời, sao cô vẫn bị anh hấp dẫn như vậy?
Đây là tình yêu sao?
Không...
Là số phận.
Tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ rằng nguy hiểm, biết rõ sẽ thịt nát xương tan, nhưng không cưỡng lại được hấp dẫn hư ảo kia, đó cũng là duyên phận đã được định sẵn ngay từ đầu. Cô không biết mình còn kiên trì được bao lâu, có lẽ cuối cùng cũng sẽ tan chảy trước thế tấn công dịu dàng của anh, sau lại cầm tay đối mặt với mọi gian khổ trên thế giới này.
Nhưng đó đều là chuyện của sau này.