"Dạ thưa bác nuôi." Tiểu Thiệu Huy ngọt ngào gọi một tiếng.
Đỗ Vân Phong điên đầu. Đây là gì vậy, ép mua ép bán sao? Chiếc vòng tay hạt gỗ trầm hương này có giá trị rất lớn, sao tới gặp bạn mới nói chuyện vài câu đã mất luôn rồi? Có oan cho anh ta không chứ!
Anh ta trợn mắt nhìn Thiệu Huy, nói: "Ai là bác của cậu?!"
Tiểu Thiệu Huy tủi thân mím môi.
Lệ Lôi chẳng biết xấu hổ là gì: "Cậu là anh trai của Tiểu Lăng, thì chẳng phải là bác của Thiệu Huy sao?" Nhớ lại bữa tiệc xem mắt trá hình năm ấy, để Tiểu Lăng có thể thuận lợi vào trong, cô đã từng nhận Đỗ Vân Phong làm anh trai nuôi.
Mặt Đỗ Vân Phong đen xì, vừa nhớ tới nguồn cơn thì ghét bỏ nói: "Lúc ấy là gặp chuyện thì tùy cơ ứng biến thôi, giờ không phải như thế nữa. Chuyện đó đã qua lâu rồi, làm anh trai gì đó thì thôi đi, tôi không có em gái như cô ta."
Lúc này, Hạ Lăng đang nhìn giỏ quả mọng trên bàn cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh ta.