Cô đeo kính râm lên, đi tìm Vệ Thiều Âm.
Hành lang dài dằng dặc và yên tĩnh, ánh sáng mờ mờ vụt tắt, bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia lẻ loi độc lập, áo sơ mi trắng không nhiễm bụi trần, mỗi cúc áo đều được cài một cách tỉ mẩn.
Anh ta mang vẻ sạch sẽ, lạnh lùng khác với Lệ Lôi hay Bùi Tử Hành.
Hạ Lăng nghênh đón, chào hỏi: "A Vệ."
Vệ Thiều Âm nghiêng mặt nhìn cô: "Tiểu Lăng, hoạt động bên này xong chưa?"
"Hôm nay thì xong rồi." Cô nói: "Ngày kia còn diễn một lần nữa. Sao thế, có chuyện tìm tôi à?"
Vệ Thiều Âm nói: "Boss phái tôi đến đón cô. Thiệu Huy đã xảy ra chuyện, lúc đi thang máy thì bỗng phát sinh sự cố rơi thang máy, bị thương phải mổ và truyền máu. Nhóm máu xác định sai, đang cấp cứu, bệnh viện gửi thông báo tình hình nguy kịch."
Những lời này như sấm sét giữa trời quang, khiến Hạ Lăng bị kích động thẫn thờ.