Lệ Lôi suy tính một lát, song vẫn nói: "Không cần." Đến nay Tiểu Lăng vẫn đang giận anh, nhìn thấy Tô Đường càng dễ dàng đổ thêm dầu vào lửa, lỡ như đến lúc đó hai cô gái cãi nhau thì đúng là to chuyện rồi.
Tô Đường nghe vậy cúi đầu im lặng một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Được."
Lệ Lôi nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô, trong lòng thấy hơi không nỡ nên an ủi mấy câu.
Tô Đường lại nói: "Vậy, để Tiểu Duệ ra chơi với Thiệu Huy, giữa hai đứa trẻ có thù hận gì không giải quyết được đâu, ở chung với nhau nhiều hơn là được, đừng giương cung bạt kiếm mãi."
Lời này lại nói trúng đáy lòng của Lệ Lôi.
Tương lai, nếu anh muốn kết hôn với Tiểu Lăng, sớm muộn gì Thiệu Huy cũng trở thành con trai của anh, mà Lệ Duệ cũng là đứa con trên danh nghĩa của anh, nếu hai đứa trẻ không thể chung sống hòa bình chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn. Anh cúi đầu nhìn Thiệu Huy nhỏ nhắn, dịu giọng hỏi: "Để Tiểu Duệ chơi với cháu một lát, cháu có chịu không?"