Hạ Lăng căng thẳng nhìn bọn họ.
Trong bóng tối bên cạnh cửa, một đứa trẻ cũng đang sợ sệt theo dõi sự việc. Thiệu Huy sợ ba mình sẽ thua trận, trong lòng liên tục cổ vũ anh cố lên cố lên. Thế nhưng, cuộc chiến giữa hai người đàn ông đang trong thế giằng co, không ai có ý muốn nhường đối phương cả. Tiểu Thiệu Huy không vui, chạy tới phòng ăn nhìn một vòng, rồi chạy tới kéo tay Hạ Lăng, cất giọng nũng nịu của bé con : "Chị ơi, em đói."
Hạ Lăng rất lo hai người đàn ông sẽ đánh nhau, nhưng trời đất bao la, không có gì lớn bằng chuyện Tiểu Thiệu Huy muốn ăn cơm. Cô dịu dàng nói với Thiệu Huy: "Đói bụng hả? Đi nào, chị dẫn em đi ăn cơm."
Nói rồi, cô dắt tay cậu bé đi về phía phòng ăn.
Mặc dù hai người đàn ông đang giằng co, nhưng cũng rất nhạy cảm với hành động của cô, vừa thấy cô dẫn đứa trẻ bỏ đi, thì không hẹn mà gặp dừng cuộc chiến, quay ra liếc xéo đối phương, rồi lại tranh nhau đuổi theo Hạ Lăng.
Trong phòng ăn.
Sơn hào hải vị bày đầy bàn.