Hạ Lăng không để ý nhiều như vậy, gấp gáp hỏi bác sĩ: "Thằng bé không sao chứ?"
Bác sĩ xử lý cầm máu cho Thiệu Huy, cẩn thận băng bó miệng vết thương, tiện thể kiểm tra những chỗ khác trên người cậu bé: "Không sao, nhìn thì chảy nhiều máu, nhưng không bị thương tới gân cốt, dưỡng một chút là được. Trẻ con ấy mà, không tránh được vấp ngã, va đập, nhưng không yếu ớt như vậy đâu, cô Diệp đừng lo quá."
Thật ra, vết thương của đứa bé nghiêm trọng hơn ông ta nói, trên cánh tay có một vết rách lớn, may mà gặp được bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm như ông ta. Nếu thay bằng bác sĩ khác thì phải khâu vết thương lại đấy. Bác sĩ lớn tuổi vốn muốn dạy dỗ Thiệu Huy hai câu, bảo cậu bé sau này đừng ham chơi, nhưng nhìn ánh mắt cầu xin đáng yêu của Thiệu Huy, lại nhìn dáng vẻ chực khóc của Hạ Lăng, ông ta quyết định không nên kích thích cô Diệp thêm nữa.
Hạ Lăng nghe bác sĩ nói như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.