Trong gió đêm, Lệ Lôi kể đứt quãng.
Hạ Lăng nghe được chuyện chấn động này, ngón tay đã bất giác nắm chặt lại.
Lệ Lôi nói: "Anh không biết cô ấy đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới tìm được anh, nhưng khi tỉnh lại, cô ấy..." Cô ta đã ngủ bên cạnh anh, cả người trần trụi, không mảnh vải che thân, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho người có trái tim sắp ngừng đập là anh. Từ trước đến nay cô ta luôn là một cô gái xinh đẹp thuần khiết, có lòng tự trọng và biết thương xót bản thân. Nhưng khi ấy, cơ thể mềm mại đó đã mất đi vẻ rực rỡ, rồi chỉ như vỏ cây khô cằn chồng chất vết thương, mà mỗi vết mỗi vết ấy đều do rừng cây gây nên. Khi thấy anh tỉnh lại, cô ta mừng tới phát khóc, sau đó cũng quên mình đang không mặc gì, vừa khóc vừa cười nói: "Tốt quá rồi... Cậu chủ, cuối cùng ngài cũng tỉnh... Tốt quá rồi!"
Anh muốn bảo cô ta mặc quần áo vào, nhưng vì vết thương quá nặng nên không thốt ra được lời nào.