Con trai của Lệ Lôi.
Hạ Lăng chợt sửng sốt, đầu óc ong ong.
Cô đã biết họ có một đứa con trai, nhưng lúc thật sự gặp mặt lại là một chuyện khác. Cậu bé trước mặt vừa sạch sẽ vừa khỏe mạnh, có thể thấy luôn được chăm sóc rất cẩn thận. Một nhà ba người họ ắt hẳn rất hạnh phúc nhỉ?
Cô đoán nhất định là sắc mặt của mình có thay đổi, cho nên trong mắt Tô Đường mới có nét cười thắng lợi.
Nhưng cô quá đau khổ, quá chật vật, đã không chấp những thứ này từ lâu rồi. Trước mặt đứa trẻ sinh động này, trước sự thật rằng họ đã trở thành một nhà ba người, cho dù cô có giả vờ kiêu ngạo đi chăng nữa, ra vẻ không hề để ý đi chăng nữa, cũng không che giấu được bản chất ngoài mạnh trong yếu. Chỉ cần là con người thì đều có thể nhìn thấu sự đau lòng muốn chết của cô.
Cô không muốn nói nửa câu vô nghĩa nào với Tô Đường nữa nên xoay người bỏ đi.