Bùi Tử Hành nhìn cô, ánh mắt ấy tựa như đang khoan dung một đứa trẻ chưa biết gì.
Bị hắn nhìn bằng ánh mắt ấy khiến Hạ Lăng tức giận cầm điện thoại lên lại bắt đầu gọi. Bùi Tử Hành vừa định bảo cô đừng lãng phí thời gian nữa thì bỗng nghe thấy cô nói với đầu bên kia điện thoại: "Anh…"
Giọng cô rất mềm mại, mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Lòng hắn hơi nhói đau.
Đã có lúc, cô cũng nói với hắn bằng giọng nói mềm mại dịu dàng như vậy sao? Tiểu Lăng trước giờ vẫn luôn là một đứa trẻ rất đáng yêu. Khi còn bé, lòng bàn tay chỉ bị cái gai hoa hồng đâm vào thôi là cô cũng có thể ầng ậc nước mắt khóc lóc kể lể cả buổi với hắn. Nhưng cô sẽ chỉ tỏ ra như vậy ở trước mặt người mà cô tin tưởng, chưa từng khóc trước mặt người không liên quan.
Sau này, cô dần không khóc với hắn nữa, cũng không bao giờ nói với hắn bằng giọng nói mềm mại ấy nữa.
Bấy giờ, nghe thấy giọng nói yếu đuối đến bất lực của cô, hắn bỗng nhất thời cảm thấy xúc động.